nhóc con khi nào em mới lớn đây hả

Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả , chương 1 của tác giả sauluoi cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chương 52 #52 22/09/2019 1160 từ A-A+ -Có đứa con gái nào như cậu không thế? Tôi hơi bị nghi ngờ về giới tính của cậu đó.-Đồ điên.-Tới nơi rồi, xuống xe đi Doremon. Nói xong nó chạy thật nhanh lên lầu, Khắc Nhân cũng chạy theo an ủi nó. Bà Linh, mẹ kế lúc này mới lên tiếng, bà vốn không ưa gì nó, nhưng trước mặt chồng con bà luôn tỏ ra tử tế. -Anh đừng lo, con bé sẽ quen thôi mà. Với laij Thành Phố với đây đâu có xa xôi gì, mình Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chapter 2: Lớp trưởng, bạn cùng phòng. Mất 14 tiếng đồng hồ chạy xe, cuối cùng nó cũng đến trường. Ba giúp nó làm thủ tục nhập học, sắp xếp chỗ rồi dặn dò xong mới ra về. Nó bước vào trường với bộ mặt đưa đám, một người Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chương 48 Chương trước Chương tiếp Mẹ gọi điện báo tin ba mất, Khắc Nhân chở nó thật nhanh trở về. Trên suốt đường đi, một câu một chữ nó cũng chẳng hề mở miệng, sao mọi chuyện lại đến cùng lúc thế này, anh sợ nó chịu không nổi nên vừa lái xe vừa canh chừng nó. Pub A La Pub Potsdam Speeddating. Nó chạy bở hơi tai mới kịp hắn, đúng là chân dài có khác, đi cũng nhanh hơn bình thường theo tôi làm gì? Tôi hấp dẫn vậy à? Hắn nhếch mép.“Anh chỉ hấp dẫn với lũ ong thôi chứ tôi đây không cần nhá”, nghĩ vậy thôi chứ nó không dám nói, dù gì cũng là nhờ vả, hạ mình một xíu cũng không bị lạc đường, anh giúp tôi về ký túc xá được không? Nó nói với mặt ngây thơ vô số tội để hắn động ra là lạc đường à, thôi kệ, xem như tôi tích đức, đi theo tôi là về tới cái mặt phách lối mà nó tức kinh khủng, phải chi bà mà không lạc đường thì đã khắc dấu X lên mặt tên này lê bước đi theo hắn trông thật tội nghiệp, thấy nó đi chậm, hắn bực bội quay lại quát-Đi gì mà chậm như rùa vậy, không nhanh được một chút à?-Không biết chân người ta đau à? Nó cũng quát lại lớn không là chân nó đau thiệt mà hắn không để ý, lúc nãy lấy giày ném tên kia nên một bên chạy chân không một quãng xa vậy không đau mới lạ. Nhìn thấy bàn chân rươm rướm máu hắn thấy có chút động lòng, cũng là nó có ý tốt giúp hắn tôi cần, đồ xấu xa. Nó giận dỗi, mắt nó rơm rớm, chắc tại chân đau đó nói không rằng, hắn cúi xuống xốc nó lên lưng đi, mặc cho nó giãy dụa đánh bồm bộp vào lưng tôi không thể yên 5 phút à?Hắn gắt lên làm nó im thin thít. Thôi kệ, ở trên lưng hắn cũng thoải mái mà, không tốn công sức đi bộ về, càng biết đánh nhau sao?Nhớ lại chuyện nó thách đấu với tên kia hắn tò liều thế? Hắn hơi bất người gặp nạn thì cứu thôi, lúc trước tôi có mấy thằng đệ đi cùng nên chẳng sợ ai, bây giờ có một mình mới phát hiện là mình liều mạng bất ngờ với cái kiểu nói chuyện “chợ búa” của nó, quen biết nó chắc cũng không tệ như hắn nè, sao anh lại đắc tội với bọn xã hội đen đó chứ?-Tôi thiếu nợ không có tiền trả nên chúng muốn xử thôi. Hắn bịa làm gì mà nợ?-Nhiều chuyện, hỏi gì mà lắm thế?-Không nói thôi, anh đụng đến bọn chúng là không yên đâu, tốt nhất là bây giờ anh trốn cho đến khi đủ tiền trả bọn là ngây thơ, nói vậy mà cũng tin được, bó tay với nó tên gì?-Thiên anh?-Thiên Lôi-Tâm thần. Hắn không trả lời chỉ mỉm cười thú vị, chúng ta còn gặp nhau dài dài nhóc con cõng nó tới cổng ký túc xá, cũng may chủ nhật học sinh về thăm nhà nhiều nên không ai nhìn thấy. Nó khập khiểng bước lên cầu thang, mới leo được vài bậc đã gặp tên lớp trưởng đáng An đã quen chọc nó, không có nó cảm thấy có chút buồn buồn. Chỉ cần nhìn gương mặt nhăn nhó hung dữ của nó là cậu ta vui vẻ lập tức. Nhưng hôm nay thấy nó khập khiễng, cậu có chút lo thế? Cậu vẫn dùng bộ mặt khó ưa thường không thèm trả lời, tiếp tục đi lên cầu thang. Nhìn cái vẻ mặt không quan tâm của nó, cậu tức giận bước tới vác nó về làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống. Nó hét ầm muốn cả ký túc xá nhìn thấy cảnh này thì cứ tiếp tục nhận chiêu này của cậu thành công dễ sợ, nó im lặng ngay lập tức, nó chẳng dại dột gì trở thành kẻ thù của bọn con gái trong lớp An mở của phòng ném nó xuống giường, rồi đến tủ y tế lấy bông băng thuốc đỏ băng bó cho sao lại đau? Cậu lạnh lùng đè tay mạnh lên vết thương làm nó la oai oái, nước mát nước mũi tèm đau thì mai mốt đừng có mà chơi trò của con trai nữa. Vẫn cái kiểu lạnh lùng như đang giận dỗi ai chẳng phải rất vui khi nhìn thấy tôi bị vậy sao? xong cậu đứng lên bỏ đi. Tên này ngộ thật, sao tự nhiên lại giận dỗi cơ chứ, cậu mới đúng là hâm.…..ndent level1 lfo1; tab-stopslist hâm, biết vậy để bốn tên đó xử anh cho biết mặt. Nó phải đi thôi, chứ đứng đây chắc nổi điên với tên khiếm thính này lần sau đừng có mà nhiều chuyện nữa. Nói xong hắn quay lưng đi giận mình tại sao lại đi cứu cái tên vong ân bội nghĩa như hắn, nó cũng đâu phải dạng mê trai đẹp đâu mà cứu hắn chứ, lần sau bà sẽ để yên cho biết mặt. Mãi suy nghĩ hắn đã đi mất tiêu ra đầu ngõ, nó bắt đầu hốt hoảng. Đây là đâu? Sao lạ hoắc vậy nè? Lần đầu tiên ra đường mà bị lạc hai lần Chỉ còn một cách là bám theo hắn hỏi đường mà thôi. Hôm nay trời nắng đẹp, nó tung tăng từ trường về nhà sau khi la cà hàng quán với đám bạn. Chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói lảnh lót của nó vọng vào ơi, em về rồi nghe tiếng trả lời, sao nhà hôm nay im ắng lạ lùng, bình thường nghe tiếng nó anh hai sẽ rất vui vẻ đệm vào mấy câu như là “ Về rồi hả Mon”, “hai để nước cam trong tử lạnh, Mon thay đồ rồi xuống uống”, hay là “hôm nay được xơi mấy trứng ngỗng hả?”. Hình như có gì không ổn, hay là anh hai chưa đi làm về? Vừa đẩy cửa bước vào, nó nhìn thấy gương mặt ba mẹ hình sự như là đang chờ nó, còn anh hai thì ngồi nhìn nó buồn buồn. Nó linh tính có chuyện chẳng ba mẹ con mới đi học về, thưa hai em đi học về. Sao hôm nay ba mẹ về sớm thế ạ?.-Mày học hành kiểu gì vậy hả? Con gái con nứa học không lo học, suốt ngày tụ tập đám bạn hư hỏng chơi bời. Mày nhìn con người ta kìa, bao nhiêu gương vượt khó học giỏi, ai như mày không, ba mẹ lo đầy đủ chẳng thiếu thốn gì mà học cũng không nên thân. Ông Vương, ba nó tức giận. Đáng lẽ vài ngày nữa mới xong chuyến công tác bên Nhật, nhưng vô tình biết được thành tích học tập của con mình, ông tức tối quay về Nó nhìn sang anh hai chờ giúp mẹ, Mon nó mới đi học về, ba mẹ có chuyện gì ăn trưa xong rồi hẵng nói được không? Anh hai nó lên tiếng tại con chiều hư nên nó mới như vậy. Con giấu ba mẹ, dám lén lút đi họp phụ huynh thay cho nó, có đứa con gái nào suốt ngày bị mời phụ huynh vì tội đánh nhau, trốn học, chọc phá thầy cô như nó không? Ba nó lại tiếp tục bài ca vọng mặt nó thảm thôi rồi, tình hình này chắc phải chịu trận mấy tiếng đồng hồ là tệ. Mẹ nó thì vô cùng hả hê, nói là mẹ cho thân mật vậy thôi, chứ bà ta là vợ kế của ba, ba nó bắt gọi bằng mẹ cho tình cảm. Anh hai là con của bà ta và ba nó, vì trước khi cưới mẹ, ba nó quen bà ta rồi có anh, nhưng lại không hay biết. Đến khi cưới mẹ rồi bà ta mới dẫn con về nhận ba. Mẹ sức khỏe yếu khi sinh nó, lại biết được tin này nên bệnh mà chết khi nó mới 6 tháng tuổi. Vì vậy, anh hai rất thương nó, hơn nhau 7 tuổi nên có gì anh cũng chiều chuộng nó. Trong mắt nó, anh hai là nhất, ba mẹ đi công tác xa thường xuyên nên chỉ có anh hai chăm sóc nó. Nó không cần ba, không cần mẹ nhưng không thể không có anh hai. Nói chung nhà nó phức tạp do con quậy phá, ba đừng có la anh hai. Nó bênh vực cũng mạnh miệng lắm, ba phải tách mày ra khỏi đám bạn hư hỏng kia mới mong mày thay có làm gì cũng không tách nổi tụi con. Nó ngang bướng cãi Vương đập bàn cái rầm làm cả ba giật mình. -Mất dạy, mày dám cãi lời ba mày hả? Từ ngày mai mày chuyển vào Thành Phố học nội trú, ở đó sẽ có người quản lý Phố? Con không đi đâu, con muốn ở nó sắp khóc, Khắc Nhân, anh hai nó thấy tội nghiệp. Từ nhỏ nó có xa anh bao giờ đâu, bây giờ nó đi học xa chắc buồn lắm, nó lại không biết chăm sóc cho mình, lỡ bị bệnh phải làm sao? Với lại anh cũng không muốn xa nó xíu nào, anh đã quen với cái miệng chí chóe của nó rồi, bây giờ thật sự không ba suy nghĩ lại đi ba. Bé Mon không đi học xa được đâu, từ giờ con sẽ kèm em nó học, ba đừng bắt Mon đi nha. Anh nó nói này ba đã quyết định rồi, con đừng nói giúp nó nữa. Mau lên chuẩn bị đồ đi, sáng mai ba chở con không đi đâu, ba đừng bắt con đi hức. Nó ôm tay ba nó vừa khóc vừa nài dù có chút xót xa, nhưng ông Vương cũng phải cứng rắn, ở đây con bé lúc nào cũng tụ tập ăn chơi với đám bạn, chỉ có gửi đi học nội trú có người giám sát ông mới yên tâm có năn nỉ vô ích, mày lên xếp đồ nhanh đi, sáng mai đi ghét xong nó chạy thật nhanh lên lầu, Khắc Nhân cũng chạy theo an ủi nó. Bà Linh, mẹ kế lúc này mới lên tiếng, bà vốn không ưa gì nó, nhưng trước mặt chồng con bà luôn tỏ ra tử đừng lo, con bé sẽ quen thôi mà. Với laij Thành Phố với đây đâu có xa xôi gì, mình có thể thường xuyên đi thăm con bé mà. Anh hãy nghĩ cho tương lai của biết rồi, cảm ơn em. Ông Vương choàng tay ôm lấy bà ta, trong mắt ông bà luôn là người vợ giỏi giang, giúp đỡ ông trong công việc, lại là một người mẹ chăm sóc con cái đúng mực mà không biết rằng đằng sau đó là những mưu tính khó lường.…..-Mon ơi, Mon đừng buồn nha, anh hai sẽ thường xuyên tới thăm Mon nhớ nha, nhà này ai cũng ghét Mon, chỉ có hai là thương Mon thôi. Nó gục đầu vào vai anh thút có đâu, ai cũng thương nên muốn tốt cho Mon đó. Mon tới đó phải ngoan, chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, phải biết chăm sóc cho mình biết chưa. Nhớ hai thì gọi cho hai hai ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe nha, đừng có làm quá sức kẻo ốm. Mon không thèm về đâu, Mon ghét ba lắm, hai nhớ lên thăm Mon nha. Mon thương hai nhớ mà. Nhớ chăm chỉ học nha bé Mon của anh em tỉ tê tâm sự, dặn dò nhau đủ thứ. Khắc Nhân không đành lòng xa cô em gái bé bỏng, đối với anh nó như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống rồi. Từ giờ, cuộc sống của anh chắc sẽ rất tẻ nhạt, chẳng còn nhiều tiếng cười như trước nữa.… Mấy ngày nay sắp thi nên nó bận rộn học hành, Quốc An cũng nhiều việc nên hai đứa không có nhiều thời gian gặp nhau. Đã quen cãi nhau suốt ngày rồi, giờ không gặp có chút nhớ nhớ, nó lấy điện thoại ra nhắn tin. -Ola, Doremon gọi Nobita nghe rõ trả lời. -Còn gọi tôi là Nobita nữa là tôi qua đốt nhà cậu đó. Quốc An nhắn tin hù dọa. -Khi nào qua nói tôi tài trợ xăng cho nha, đừng có ở đó mà suốt ngày hù dọa tôi. Nó đâu có vừa, nghĩ sao hung hăng như nó mà đi sợ mấy trò hù vớ vẫn của cậu chứ. -Cậu bị bệnh gan hả Mon? -Là sao? Tôi có bị bệnh gì đâu. -BỆNH TO GAN đó, đến cả tôi mà cậu còn không sợ nữa thì hết thuốc chữa rồi. -Cũng không to bằng cậu, điên..... Mấy bữa nay có ăn uống đầy đủ không thế?Từ bao giờ nó bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống của cậu ta thế không biết. -Không có ai nấu lấy gì mà ăn. Quốc An trêu chọc. -Cậu không thể tự lo cho mình được hả? Vậy thì GO DIE GO. Nó tức giận, lớn rồi mà mấy cái chuyện này cũng phải cần nhắc nhở, không hiểu cậu ta giỏi giang chỗ nào. -Vĩnh biệt. Tin nhắn chỉ có hai chữ gửi cho nó, ai biểu kêu người ta đi chết đi làm gì. -Ừ, tầng thứ 18 Diêm Vương đang chào đón cậu đó, đi đi. Tôi đi ngủ đây. -Trong giấc mơ gọi tên tôi nhé. Ngủ ngon baby. Nó mỉm cười chìm vào ngủ, lần nào nói chuyện với Quốc An xong nó cũng cảm thấy vui vẻ, lâu dần thành quen, thiếu là lại thấy nhớ không chịu được. Nửa đêm đang ngủ, nó cảm thấy bụng đau quằn quại, mồ hôi ướt đẫm gối. Rõ ràng không phải ngày chị Cả sao lại đau như thế này cơ chứ. Nó lăn lộn làm đủ mọi cách nhưng cơn đau vẫn không giảm. Tự nhủ chắc là hôm nay ăn trúng gì bậy bạ nên mới như vậy, ngủ một giấc đến sáng mai sẽ khỏi, nhưng càng lúc càng đau dữ dội, nó cố gắng lê bước đến lấy cái điện thoại nhưng chịu không nổi nó ngất luôn xuống sàn nhà. Ở nhà Quốc An trằn trọc không ngủ được, sao trong lòng lại nôn nao thế này không biết. Cậu cầm điện thoại gọi cho nó tám chuyện đỡ buồn, nhưng gọi nhiều lần vẫn không có ai bắt máy. Không lẽ con heo này ngủ say đến nỗi gọi cả buổi mà không nghe, lo lắng không yên, cậu chạy thật nhanh qua nhà của nó. -Doremon, mở cửa cho tôi. -Doremon, cậu có ở trong không hả? -Doremon, cậu lên tiếng đi chứ. -Cậu không mở là tôi phá cửa vào đó nha. -.... Mặc dù Quốc An có kêu như thế nào thì đáp lại vẫn là sự im lặng đáng sợ. Linh tính có chuyện chẳng lành, cậu dùng hết sức phá cửa xông vào và rất hốt hoảng khi thấy nó nằm bất động trên sàn nhà. -Doremon, cậu sao thế hả? Doremon cậu đừng làm tôi sợ mà, làm ơn đi. Nó từ từ mở mắt, hai tay ôm bụng rên rỉ -Đau quá.......... -Không sao đâu, tôi đưa cậu đi bệnh viện. Quốc An nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện, nhìn nó đau đớn mà cậu đau gấp ngàn lần, ước gì có thể thay nó chịu cơn đau này hành hạ “cậu nhất định không được có chuyện gì biết chưa hả? Lần này cấm cậu cãi lời tôi đó”. Ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi mà lòng thấp thỏm, cái bệnh viện gì mà làm ăn chậm chạp vậy không biết, nếu nó mà có chuyện gì thì cậu sẽ phá hủy cả cái bệnh viện này cho biết. -Cô ấy bị viêm ruột thừa, cũng may là còn kịp nếu để chậm mấy phút nữa thì.... Vị bác sĩ già lên tiếng. -Bây giờ cô ấy sao rồi? Quốc An khẩn trương. -Đang nằm trong phòng hồi sức, chút nữa là có thể vào thăm rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không biết từ đâu rơi xuống, là vì quá lo lắng cho nó hay vui mừng vì nó bình an vô sự cậu không quan tâm, chỉ biết là khi đối diện với nỗi sợ hãi mất nó, cậu mới nhận ra mình cần nó hơn bản thân vẫn tưởng, nếu không có nó bên cạnh chắc cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa. ........... -Tại sao tôi lại ở đây thế? Tỉnh dậy nhìn xung quanh mới phát hiện mình ở trong bệnh viện, nó thắc mắc hỏi Quốc An. -Cậu bị đau ruột thừa, cái đồ ngốc nhà cậu đau sao không nói cho tôi hả? -Tôi nghĩ là đau thông thường nên không gọi, ờ sao cậu biết mà đưa tôi đến bệnh viện thể? -Thần giao cách cảm. Cậu thấy trong người sao rồi? -Thần giao cách cảm? Tôi với cậu mà cũng có thứ này nữa sao, cậu đúng là xạo ke. -Cậu không có nhưng tôi có. Sao? Còn đau không? -Còn, đau chết đi được, cậu xin bác sĩ cho tôi thuốc giảm đau được không? Thấy mặt nó nhợt nhạt, người không chút sức sống mà cậu không chịu nổi, lần này quả thật là thử thách to lớn đối với cậu, nếu cậu không qua kịp thì bây giờ có lẽ đã không nhìn thấy nó nữa rồi. -Bác sĩ mới vừa tiêm thuốc rồi, cậu ráng chịu đi nha. Quốc An nắm tay nó động viên, bàn tay ấy vẫn rất ấm áp có thể giúp nó giảm bớt phần nào cơn đau trong cơ thể. -Tôi đi mua cháo cho cậu, nằm yên đây chờ tôi xíu nhé. Nằm một mình trong phòng, nó có thời gian để nghĩ ngợi về chuyện của nó với Quốc An, không lẽ là cậu có thần giao cách cảm gì với nó thật sao, nếu không phải như vậy thì làm sao cậu biết mà đến cứu nó? Dù sao đi nữa thì cậu vẫn luôn là người xuất hiện khi nó gặp nguy hiểm, nếu không có cậu thì chắc giờ này nó đã die rồi. Đang nghỉ ngợi lung tung thì Thảo Nhi đẩy cửa bước vào, làm sao cô ta biết nó nằm ở đây, với lại hai người chẳng có xíu liên quan nào để đến tìm nó hết. -Không ngờ tôi lại đến đúng không? Mặt cô ta kiêu ngạo. -Cô muốn gì? -Chỉ là cảnh cáo cô tránh xa anh King một chút thôi. Thảo Nhi lấy điếu thuốc ra hút làm khói bay nghi ngút. -Lý do? Vì cô yêu anh ấy nên muốn tôi giữ khoảng cách? Nhảm nhí. Cô ta nổi điên với cái thái độ không quan tâm của nó, con nhỏ này đúng là khó trị hơn mình nghĩ. -Cô nghĩ cô làm người thứ ba anh ấy sẽ yêu cô hả? Đừng có mơ. -Biết như vậy sao cô còn đến đây làm gì? -Thảo Nhi tôi đến để báo cho cô biết đừng có mà phí sức vì sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Trong người tôi hiện đang mang cốt nhục của anh ấy. Nó gần như không thở được khi nghe tin này, sao lại đau lòng thế này không biết, bây giờ nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng. Cố giữ bình tĩnh, nó cũng không chịu thua -Lấy gì chứng minh đó là con của anh ấy? Với người như cô thì cha đứa bé là ai chưa chắc đã biết. -Cô cứ hỏi anh ấy đi xem tôi có nói thật không là biết, cô có biết là vì cô mà anh ấy bắt buộc tôi phá bỏ đứa con này không hả? Rồi cô ta bỏ ra ngoài với ánh mắt hung ác “tao nhất định sẽ chẳng để yên cho mày đâu”. ...... Anh sẽ tốt mà, sẽ tìm người mới quan tâm và hạnh phúcAnh sẽ tốt mà nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh mà thôiNhững kỉ niệm này em xin gửi lại nơi khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhauQuán xá quanh ven đường ngập màu yêu thươngEm đã ôm anh ngại ngùngĐan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm xá nơi đây thị thành dòng người đông đúcThế chắc hạnh phúc tắc đường, chưa kịp ghé quaChia tay nhau rồi, em là người cô đơn...........Đợi Duy Minh đi, nó lặng lẽ ra ngoài mua một hộp thuốc ngủ, dù gì nó cũng chẳng còn người thân nào nên cái chết của nó cũng sẽ chẳng có ai đau buồn, chỉ thương đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng. “Mẹ xin lỗi, là mẹ ích kỷ nên con không có cơ hội chào đời, hãy tha thứ cho mẹ con nhé”.Nó khóa cửa lại, bây giờ chỉ cần có đủ can đảm nữa là có thể kết thúc mọi chuyện. Nó sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu được trở về bên cạnh Quốc An cũng chẳng còn tư cách để đến với cậu ấy nữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó khóc nên còn bao nhiêu nước mắt cứ để cho nó chảy một lần này nữa bụng quặn đau như ai thắt từng đoạn ruột, nó co quắp nằm dưới nền nhà, một dòng máu đỏ tươi chảy ướt chân. Nó đem tất cả thuốc uống ngủ uống hết một lần. Trong cơn mơ màng, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hiện về, lần cuối cùng nó được nhìn thấy gương mặt Quốc An tươi cười vẫy chào mới, lên lau phải là tôi? Đó là quy định của lớp, ai mới vào cũng phải lau bảng 1 có mơ, quy định đâu? Móc ra tôi xem. Đừng có mà ma cũ ăn hiếp ma mới, tôi đây không có sợ đâu nhá.…….-Trời ạ, Doremon người ta thông minh lắm chứ đâu có não heo như cậu đâu. Bài dễ vậy mà không có bị mất trí nhớ không hả? Nói trước quên sau là sao?-Cậu tỉnh dậy cho tôi, mới học có xíu đã ngủ rồi.…….……-Tôi..sợ…lắm..hức…hức…-Không sao rồi, có tôi ở đây. Đừng..nhốt..tôi…ở…đây…tôi…sợ…-Đừng sợ, tôi đưa cậu về An….tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện….cậu….đều xuất hiện chứ ..hức..hức…- Ngốc à, vì tôi yêu cậu đó biết không hả……….-Doremon nè, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn nói với có vẻ nghiêm trọng quá, cậu đừng làm tôi sợ nha Quốc kỳ nghiêm túc, cậu chuẩn bị tinh thần đi nha, nếu không cậu mà xỉu thì tôi không khiêng nổi đâu 1 tạ mỡ nhìn tôi vậy mà 1 tạ à? Chơi với cậu lâu như vậy mới biết mắt cậu bị chột đó.………….-Cấm cậu đi làm thêm lý, cậu lấy đâu ra cái quyền đó cãi, cậu chỉ việc nghe lời thôi biết không hả?-Cậu bị điên à? Lên cơn thì để tôi lấy thuốc cho mà nói rồi, cậu mà không nghe lời thì đừng có mà trách tôi-Không nghe, không nghe, không nghe đó, cậu làm gì tôi.……….-Quốc An, tôi không muốn sống nữa. Xung quanh tôi chẳng còn ai nữa rồi....-Ngốc xít, cậu còn có tôi mà, sẽ ổn thôi. -Sau này tôi sẽ giúp cậu quên hắn, chúng ta sẽ trở về cuộc sống vui vẻ như trước kia được không?-Tôi không tôi đây thì không việc nào là không làm được.………-Doremon, dậy thay quần áo đi, không thôi bị cảm lạnh không sao chứ Quốc An, tôi lo lắm biết không hả?hức..hức...-Cậu mà khóc nữa người ta tưởng nhà tôi có đám tang cậu ngu vậy hả? Lỡ trúng đầu chấn thương sọ não tàn tật suốt đời thì sao?-Thì lúc đó cậu nuôi tôi suốt đời....……….-Tôi làm gì sai sao?-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt nói lại lần nữa tôi ngheTôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về không tin, cậu đang nói dối đúng không?-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho Không, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nửa bước, cậu có đuổi đánh tôi vẫn theo cậu.…………-Ê, cậu thấy tôi mặc màu nào đẹp?-Bảy sắc cầu cậu thích thì mua một bộ về mà Mon đằng kia có con thú nhồi bông giống cậu đâu, con gì thế?-Sư tử tên đáng ghét, đứng lại cho tôi.............…….-Nô à, sau này nếu không có Mon bên cạnh, Nô phải tự chăm sóc cho mình biết chưa hả?-Nói xàm xí cái gì vậy hả?-Mon chỉ nói nếu thôi mà. Nô nè, cảm ơn Nô nhiều lắm.……….-Quốc An nè, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chứ?-Không bao giờ có chuyện đó, cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Nếu cậu không buông tay, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa ơn vì đã ở bên cạnh à, bất cứ khi nào cậu cần thì tôi sẽ luôn luôn có mặt, vĩnh viễn như vậy.………-Tôi yêu cậu, Doremon……-Tôi yêu cậu, Doremon……-Tôi yêu cậu, Doremon………..Những hình ảnh cứ mờ dần, mờ dần….và rồi chỉ còn lại cơ thể nó nằm bất động trên sàn nhà, tay vẫn ôm chặt con Nobita bằng bông không rời. Hai đứa vừa ngồi trên bãi cỏ vừa ngắm những con diều với đủ thứ màu sắc trên bầu nè, sao chẳng ai bán diều hình Doremon lúc nào cũng có những câu hỏi mà khoa học cũng phải bó Doremon mập quá gió nào mà thổi bay nổi có lý hen. -Nô nói gì mà chẳng có may Mon trở về bên cạnh Nô, nếu không Nô cũng chẳng biết sao đứa mình sinh ra là để dành cho nhau mà, Mon sẽ không bao giờ rời xa Nô nữa người ngồi hôn nhau trong cảnh hoàng hôn xinh đẹp, cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em, khi em tuyệt vọng, đau khổ nhất, cho dù ở đâu anh cũng luôn xuất hiện. Anh mang đến cho em niềm hi vọng khi mọi thứ đối với em dường như vô vọng, nếu có kiếp sau em cũng vẫn muốn là con nhỏ ngốc nghếch bên cạnh anh như lúc vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối, dù cho những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng. Anh đến với ánh mắt bao tình yêu nồng nàn, nụ cười trên môi xoá hết âu mang đến cuộc đời những phút giây ấm áp, tựa đầu vai nhau dưới ánh nắng muôn vì sao dịu dàng. Như thắp ánh sáng cho tình yêu đôi mình, hòa nhịp đôi tim ngàn lời yêu đôi cánh chim nâng anh bay cùng cuộc đời, là nơi ấm êm anh tìm trong cơn bão tốAnh giang cánh tay đón lấy em vào lòng. Đặt ngàn yêu thương lên chiếc hôn ngọt ngàoAnh lắng nghe tim mình hạnh phúc ngất ngây tràn đi với em suốt con đường đời. Dù bao khó khăn đang chờ ta phía trướcVì em vững tin khi có anh dẫn đường, đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương. …….Mấy tháng học hành chăm chỉ trôi qua, cuối cùng nó cũng tốt nghiệp đại học. Mấy ngày này Quốc An bận công tác, nó ở nhà có một mình buồn ơi là buồn. Đã vậy người mệt mỏi, không ăn được gì làm nó cả ngày nằm trên giường nhưng không dám nói sợ cậu lo lắng. Tối, Quốc An gọi điện thoại, tâm trạng nó vui ngay lập ơi, chừng nào Nô mới về? Một tuần không gặp rồi ngày nữa Nô mới về được, Mon ở nhà một mình lúc nào cũng phải cẩn thận đó biết không?-Biết rồi, ngày nào cũng dặn đi dặn lại hết Nô lo cho Mon mà, ở đây không có Mon nhớ quá đi cũng nhớ Nô hôm nay có ăn uống đầy đủ không thế? Đừng có mà bỏ bữa là Nô đánh đòn nhiên nghe mấy lời này của Quốc An nó tủi thân kinh khủng, mấy tháng này ngày nào cũng có cậu bên cạnh, bây giờ tự nhiên xa không quen xíu ơi Mon mệt lắm, không ăn gì được ốm à? Sao lại mệt nói Nô An lo lắng, biết ngay con nhỏ này không biết tự chăm sóc mình mà, thả ra một xíu là bệnh bị cảm thôi, có lẽ là do nhớ Nô quá đó, Nô xong việc nhớ về với Mon có uống thuốc chưa? Có đau chỗ nào không? Mệt lắm hả?Nghe giọng nó buồn buồn cậu càng lo lắng, để nó ở nhà một mình đúng là không ổn tí chỉ thấy trong người không khỏe thôi, Nô yên tâm đi, sáng mai Mon đi bệnh viện kiểm nói để Quốc An yên tâm làm việc, chứ mong ước bây giờ là cậu có thể xuất hiện bên cạnh nó ngay lập ngủ sớm đi, có chỗ nào khó chịu phải báo Nô liền bụng sẽ gọi Thanh Ngân qua trông chừng nó một đêm nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, người cứ thấp thỏm lo lắng cũng chẳng làm được việc gì. Quốc An gạt bỏ hết công việc ra sân bay trở về với nó ngay lập tức.…..Nó nằm co quắp trên giường, thấy cái gì cũng chẳng muốn ăn, người mệt mỏi rã rời, nếu có Quốc An ở nhà cậu ấy sẽ giúp nó dễ chịu hơn. Khuya, cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang chạm vào mặt, nó mở mắt ra thì sửng sốt, không lẽ nó ngủ một giấc liền 3 ngày, sao cậu ấy lại xuất hiện giờ này cơ có một tuần mà em gầy thế? Không khỏe chỗ nào nói anh gương mặt xanh xao của nó cậu đau lòng. Còn nó thấy cậu thì vui đến mức chảy cả nước anh lại về giờ này?-Ngốc, sao lại khóc. Anh lo quá nên phải về liền, em thấy trong người sao rồi, anh đưa đi bệnh viện không đi bệnh viện đâu, em chỉ thấy chóng mặt cố gắng ngủ xíu cho khỏe, anh đi thay đồ xíu đã An ôm nó ngủ, một tuần không gặp đúng là rất nhớ, nhớ đến mức làm gì cậu cũng nghĩ đến nó, ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.…..Sáng, Quốc An dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi đánh thức yêu, dậy ăn sáng mở mắt ra mỉm cười nhìn em xíu vệ sinh cá nhân xong, Quốc An bế nó xuống ăn sáng. Mới vừa bỏ thức ăn vào miệng, cơn buồn nôn ở bụng trào lên, nó vội chạy vào nhà vệ sinh nôn hết An lo lắng, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ bước ra với gương mặt phờ phạc, mấy ngày nay ngày nào cũng vậy đúng là rất mệt bị sao thế? Sao không nói anh biết sớm hả?-Em mệt đưa lên phòng nằm nghỉ chờ bác sĩ may là về kịp, chứ để thêm vài ngày nữa không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Nó hơi nghi ngờ, có khi nào là có thai không ta, mấy ngày nay ăn uống thất thường nên cứ nghĩ chắc là dạ dày, nhưng hình như cũng không đúng lắm. Đang suy nghĩ, bác sĩ Trần bước vào. Sau khi khám xong, ông mỉm bé có thai rồi, con đưa đến bệnh viện để kiểm tra hai đứa đều trợn mắt nhìn bác sĩ làm ông bật sau này đi đứng cẩn thận, với lại phải có chế độ dinh dưỡng hợp sĩ về rồi, Quốc An vẫn còn chưa hoàn hồn, nó có thai có nghĩa là cậu sắp thành ba ư? Nhìn cái mặt ngu ngơ của cậu mà nó không nhịn cười Tiếng gọi của nó làm cậu bừng có thai thật hả?-Trời đất, anh không nghe bác sĩ nói à? -Ơ, vậy là chúng mình sắp có con rồi. Quốc An mừng rỡ chạy đến ôm chặt nó, chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có ngày này, như vậy hạnh phúc của hai người sẽ được nhân lên gấp người ta đang là phụ nữ mang thai đó An buông tay ngay lập tức, bây giờ nó trở thành nữ hoàng rồi, muốn gì được vất vả rồi, anh sẽ chăm sóc cho em và con thật mỉm cười hạnh phúc, đây chính là kết tinh tình yêu của Quốc An và chưa có chồng đã có con rồi, người ta sẽ dị nghị ráng khỏe đi, tháng sau mình sẽ tổ chức đám cưới. Như vậy em vẫn sẽ là cô dâu xinh đẹp. Quốc An đặt tay lên bụng nó, nơi có một sinh linh bé nhỏ của hai Đám cưới hả? Nó vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn, mà bây giờ có cái thai sẵn sàng hay chưa sẵn sàng gì cũng phải cưới hết Em không muốn sao?-Nhưng mà.....em chưa đủ lớn An mỉm cười trước vẻ đáng yêu của em bé trong bụng rồi mà còn bảo chưa đủ lớn, vậy đến bao giờ em mới lớn đây hả?-Kết hôn rồi anh vẫn sẽ yêu em như bây giờ chứ?-Tất nhiên rồi, mỗi ngày trôi qua anh sẽ càng yêu em nhiều hơn, anh hứa sẽ làm em trở thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc sống của hai người thật hạnh phúc, nó chỉ cần có vậy, có người yêu thương và che chở như Quốc An là đủ rồi. Cảm ơn anh đã đến bên đời em để em biết được mùi vị ngọt ngào của hạnh phúc là thể nào. Sau này dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ cùng nhau sát cánh để vượt qua những giông bão của cuộc đời anh nhé!.....

nhóc con khi nào em mới lớn đây hả