những đứa trẻ không bao giờ lớn
Video TikTok từ Quang Dũng (@jaroflove2): "#Có những đứa trẻ không bao giờ muốn lớn lên". nhạc nền - Rain🌧 ️. TikTok. Tải lên . Đăng nhập. Dành cho bạn. Đang Follow. LIVE. Đăng nhập để follow các tác giả, thích video và xem bình luận. Đăng nhập.
Đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn. 10 giờ đồng hồ sáng, tòa nhà đối diện lại vang công bố kêu lanh lảnh của anh con trai ngoài 30 tuổi vừa ngủ dậy đòi ăn sáng. Chị em tuổi khoảng 60 lật đật ra ngoài, download về khi thì gói xôi, khi thì bát phở để nam nhi ăn
Không Sao Đâu - Những Đứa Trẻ. Verse: Tôi muốn [G]biết điều gì đang xảy ra với em Và tôi đã [G]thấy bạn bè đến gõ cửa nhà em Như. Mèo tập đàn, 14 tháng 11, 2018 C D G 2,800.
Phân tích Hai đứa trẻ học sinh giỏi - Bài mẫu 5. Thạch Lam cây bút văn xuôi lãng mạn tiêu biểu của văn học 1930 - 1945, các sáng tác của ông tập trung đi sâu khai thác vào cuộc sống đời thường, bình dị. Với những tác phẩm thường "truyện không có truyện" nhưng lại
Riết rồi bọn trẻ coi mình là tất cả, giáo viên chỉ là cho có thôi. Những đứa trẻ ngoan thì ngoan, còn những đứa phá phách, đánh nhau, chửi thề thì vẫn vậy. Trẻ hư do cha mẹ. Ẩn danh: Còn đâu nữa công cha nghĩa mẹ ơn thầy! Thật đau lòng.
Pub A La Pub Potsdam Speeddating. “Tôi muốn quay nược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi.. “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”.Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ như thế, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này.[su_button url=” target=”blank” style=”flat” background=”ef2d30″ size=”6″ rel=”nofollow”]MUA SÁCH TRÊN TIKI[/su_button]Lần đầu tiên tớ thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… cậu biết rồi đấy!Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều cậu chuyện bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành chọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, ông qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe dòng đời đầy rẫy bất công, khổ ải, nhiều khi nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một con ruồi là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình“Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ”Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ…Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen. Anh bác sĩ Tuấn dặn bệnh nhân giảm cân khoa học đi tìm mua giảm vợ chồng già đi tuần trăng mật không may ăn phải đồ ăn bẩn, đau bụng quá phải chạy vào viện, những lúc bụng quặn lên vẫn nắm chặt tay nhau…Hoặc thậm chí ngay trong khoảng thời gian đen tối nhất, thậm chí biết chắc cái chết sắp đến, những con người trong câu chuyện vẫn đầy lạc quan. Lạc quan kể chuyện buồn, cách họ lạc quan chắc sẽ làm những người khỏe mạnh như chúng ta phải rơi nước mắt. Đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lý do để vui vẻ, một trong đó là tự nghĩ mình là người vui vẻ, đơn giản đúng đọc cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn trong một ngày mưa về, và nghĩ chắc nó sẽ rất hợp để đọc vào những lúc trời man mát, lạnh lạnh, tuyệt vời hơn là mùa đông. Vì nó sẽ sưởi ấm tâm hồn theo cách đơn thuần nhất, chân thành nhất, đó là tình thương và sự đồng cảm. Đó là lúc chúng ta vô tư mà sống thật với cảm xúc của mình, khóc như một đứa trẻ cũng chẳng có ai đánh giá, khen chê. Giọt nước mắt ấy chắc chắn sẽ rất tinh khiết, vì nó chân thật, cũng chẳng phải khóc cho mình, cũng chẳng phải diễn cho ai trừ lớn nhất của cuốn sách này có lẽ là vì anh tác giả là dân tự nhiên. Nên câu cú và diễn đạt có 1 số chỗ bị trúc trắc, một vài đoạn ý tứ chưa rõ ràng cộng thêm cách dùng từ, đặt câu làm cảm xúc chưa “lên đỉnh”. Tớ nghĩ nếu làm tốt khoản đấy, sẽ có nhiều lúc đọc văn anh, người ta bị nổi da gà. Nhưng bù lại chính là tình cảm, lúc đọc, tớ có cảm giác rất gần, rất thật, không bị màu mè sáo rỗng. Một điểm cực sáng nữa, là chính vì những câu chuyện cùng cách kể chuyện ấy, làm cho từng trang sách chưa đầy cảm xúc, có nhiều lúc đọc mà nước mắt cứ chảy dài. Thấy thương nhớ nhớ 1 chút cái gì đó mà mình cũng từng biết, từng quen. Thấy biết ơn cuộc sống vì mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều phẩm đầu tay của anh tác giả mang tên Lạc quan gặp Niềm vui ở quán nỗi buồn có vẻ được chú ý hơn nhiều. Cá nhân tớ chưa đọc nên không dám so sánh, nhưng tớ đã đọc rất nhiều review tích cực về nó rồi. Vậy nên theo tớ, anh bác sĩ Tuấn đã thành một điểm sáng giữa vô số tác giả trẻ Việt Nam viết tản văn theo kiểu “mỳ ăn liền” rất đáng chán hiện cái tên Những đứa trẻ không bao giờ lớn, tớ nghĩ thế này. Ai cũng từng là trẻ con, và chắc ai cũng muốn mãi là đứa trẻ, hoặc sẽ có một lúc nào đó muốn quay lại tuổi thơ. Khi cuộc sống thật bình yên và đơn giản, những con người đơn giản, những câu chuyện đơn giản, những vấn đề đơn giản, và những suy nghĩ đơn giản. Nhưng tuổi thơ đương nhiên không ở lại mãi, rồi ai cũng phải bước vào thế giới của người lớn, làm quen rồi thành người lớn. Để làm được điều đó, cái giá phải trả thực sự rất đắt. Nhưng làm thế nào đây, làm sao có thể giữ mãi một khối óc trẻ thơ trong một thân xác trưởng thành. Mà khéo khi không lớn được lại là một bi kịch, mà người hứng chịu bi kịch đó không chỉ là bản thân mình. Thế nên thôi thì mặc phận đời, cứ vui vẻ mà làm người lớn với một đứa sắp bước vào thế giới của người lớn như tớ, đấy quả thực là một bức tranh toàn cảnh vẽ ra cái tương lai 10 năm sau. Chắc nhiều đứa 18 sẽ thấy sợ, thấy lo, níu kéo thời niên thiếu vô tư vui vẻ. Thế nhưng, chấp nhận đi các cậu ạ. Tới lượt chúng ta chuẩn bị tinh thần Review được đóng góp bởi Cộng tác viên Yến Yến
Mã hàng 9786049693212 Tên Nhà Cung Cấp AZ Việt Nam Tác giả Dương Minh Tuấn NXB NXB Văn Học Năm XB 2018 Trọng lượng gr 300 Hình thức Bìa Mềm Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Truyện ngắn - Tản Văn bán chạy của tháng Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,... Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi bố là “Anh hùng” và “Tình yêu” là cái ôm của mẹ. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố” Điều duy nhất có thể gây “Đau đớn” và “Xước đầu gối” Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là đồ chơi. Và khi “Tạm biệt” có nghĩa là “Hẹn gặp lại vào ngày mai” Gần 2 năm sau khi ra mắt cuốn sách đầu tay “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”, Dương Minh Tuấn – chàng bác sĩ đáng yêu nhất Vịnh Bắc Bộ đã quyết định nghỉ việc, dành ra gần nửa năm để một mình đi lang thang khắp các vùng miền của Việt Nam, trải nghiệm thêm nhiều những câu chuyện và bài học khác của cuộc đời trước khi trở về Hà Nội. Và sau những trải nghiệm đó, Tuấn trở lại với độc giả bằng cuốn sách mới mang tên “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” của mình. “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” là tuyển tập tản văn về những “đứa trẻ” cậu đã có duyên gặp gỡ như thế trên chặng đường trở thành “người lớn”. Vẫn bằng giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, lối dẫn dắt đơn giản nhưng dễ đi vào lòng người, Tuấn dẫn dắt người đọc đi cùng mình qua từng mẩu chuyện nhỏ cậu quan sát thấy trong cuộc sống muôn màu, để họ thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình, một lần biết đồng điệu với tâm tư của một người trẻ đang bước vào đời với đầy nhiệt huyết, đam mê và yêu thương mãnh liệt. Là khi cậu nhận ra có trải qua bao biến cố của cuộc đời, chai sạn rồi trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn có lúc cậu thấy mình như một đứa trẻ ngây ngô và hồn nhiên, dễ tổn thương nhưng cũng mau lành, dễ giận mà cũng mau quên,... luôn muốn được ai đó đến ôm cậu mà vỗ về. Là khi chàng trai ấy nhận ra càng lớn, chúng ta sẽ càng muốn quay trở lại với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, khi chúng ta luôn sống hết mình và không cần lo lắng đến tương lai hay hiện tại. Nhưng điều đó là không thể, nên chúng ta phải học cách đối diện với những mất mát, tổn thương, nước mắt để cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ không đau đớn, bâng khuâng sao gọi là tuổi trẻ. Nếu không hết mình sau này hối hận cũng đã muộn màng. Dành tặng cho tất cả những ai yêu mến Tuấn, chúng ta hãy dành vài phút trong cuộc sống ồn ào, vội vã này; tạm gạt bỏ những mỏi mệt của việc trở thành một người trưởng thành để dám một lần biết sống ngây thơ, sống hồn nhiên đơn giản, biết chân thật, biết yêu thương chân thành, như ta đã từng như thế.
Thời sự Thứ ba, 9/3/2004, 1503 GMT+7 Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động xã hội số 2 là cơ sở duy nhất của Hà Nội nuôi dưỡng trẻ bị nhiễm căn bệnh thế kỷ AIDS. Tuy nhiên, điều kiện vật chất thiếu thốn đang gây khó khăn cho hoạt động nhân đạo này, thậm chí đẩy trung tâm vào hoàn cảnh các cháu tử vong cũng không có đất mà chôn. Hai cháu Nam và Huy 5 tháng tuổi vẫn nằm Việt, vừa tổ chức sinh nhật tròn 2 tuổi và cũng là tròn 2 năm nó lớn lên với cán bộ trung tâm. Nhìn khuôn mặt bụ bẫm, ánh mắt tinh nghịch của Việt, không ai nghĩ rằng, bé bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi lúc mới lọt lòng khi biết chắc rằng đứa con đứt ruột đẻ ra mắc phải căn bệnh thế kỷ từ họ truyền sang. Việt là một trong số 17 bé từ 5 tháng đến 5 tuổi đang được chăm sóc tại Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động số 2, xã Yên Bài, Ba Vì, Hà Tây. Chị Phan Thị Bích Vân, bác sĩ duy nhất ở đây cho biết, hầu hết các cháu bị bố mẹ bỏ rơi và đều bị lây bệnh từ mẹ. Như bé Huy 5 tháng tuổi, bé Hồng 1 tuổi, Nam 5 tháng tuổi... đều bị mẹ chúng vứt ngoài đường hoặc bỏ rơi tại bệnh viện từ khi mới sinh. Hay như trường hợp cháu Phúc, được cha mẹ gửi vào đây khi bắt đầu có hiện tượng nhiễm trùng vùng mặt. Bố mẹ bé cũng đang bị AIDS giai đoạn cuối, do hoàn cảnh kinh tế không thể tiếp tục chăm sóc con. Duy nhất chỉ có Hoài Anh, 5 tuổi, lớn nhất nhóm là được mẹ ở ngay trại chăm sóc. Mẹ Hoài Anh bị nhiễm AIDS đang ngày ngày chăm sóc con mình và làm mẹ nuôi cho các cháu khác. Toàn bộ số tiền trợ cấp do Trung tâm trả, chị đều dành để mua đồ dùng cho các con, coi đó như là hành động hối lỗi với đứa con của mình. Bác sĩ Vân cho biết, về thể trạng của các cháu lúc này rất tốt. Chúng ăn ngủ được và chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, các cháu có thể bị các bệnh nhiễm trùng tấn công bất cứ lúc nào. Để chống lại, Trung tâm chỉ có các loại thuốc chống nhiễm trùng thông thường do nhà nước cấp. Một số loại khác tốt hơn như Effexin nhỏ tai; Brestofen; Azithromycin; Zithromat... không quá đắt tiền nhưng không phải lúc nào cũng có. Hầu hết đó là quà do các nhà hảo tâm tài trợ. Vừa kiểm tra thân nhiệt từng cháu, bác sĩ vừa tâm sự "Chúng tôi chưa biết kêu gọi từ đâu. Nếu có thì các cháu còn cơ hội kéo dài cuộc sống". Các cán bộ ở đây vẫn còn nhớ giây phút hạnh phúc cách đây 1 năm. Ba cháu nhỏ đã được rời khỏi Trung tâm sau nhiều lần xét nghiệm cho kết quả âm tính với HIV. Rất nhiều người đã khóc bởi tử thần đã không thể vươn tay tới những sinh linh nhỏ bé này. Phó giám đốc Nguyễn Tiến Thắng giải thích, không phải đứa trẻ nào có mẹ bị nhiễm HIV thì sinh ra cũng nắm chắc cái chết. Thế giới đã chứng minh nếu mẹ chưa ở giai đoạn cuối thì vẫn có thể sinh con an toàn, với điều kiện không cho con bú sữa mẹ. Ngoài ra, một số trường hợp cũng phản ứng tốt với thuốc đặc trị, có thể sống đến 20 năm mà chưa bị rơi vào giai đoạn cuối của AIDS. Con số bệnh nhi bé nhỏ đến với Trung tâm đang tăng lên hằng năm. Điều này đặt ra bài toán hóc búa là làm sao dạy văn hóa được cho các cháu. Giám đốc Nguyễn Thị Phương cho biết "Hiện các cháu vẫn được học hát, học chữ bình thường. Chúng tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có được một phòng học riêng đủ phục vụ giảng dạy. Giáo viên tình nguyện của Trung tâm đã sẵn sàng". Một vấn đề khác mà Trung tâm đang mắc phải là không tìm được chỗ mai táng cho những bé xấu số. Ông Thắng kể, ông đã từng đến đủ mọi cấp từ tỉnh đến huyện để xin đất. Vất vả lắm mới được thì về đến xã người dân lại phản đối. Cách tốt nhất bây giờ là hỏa táng thì Trung tâm lại không đủ kinh phí. Cách đây vài tháng có một cháu mất, Trung tâm đành huy động thêm tiền để lo chuyện hậu sự. Trợ cấp của nhà nước được đồng chưa đủ chi phí tiền xe đi lại. Cao Mạnh Tuấn
Ebook Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản pdf review doc epub prc mobi word wattpad audio mp3 sách nói đọc online Tác giả Dương Minh Tuấn. 👉 TẢI SÁCH Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản ebook review pdf dowload Tác giả Dương Minh Tuấn trong danh mục Sách Văn Học đang sale off còn ₫ với hơn 28 lượt yêu thích đã được bán ra 256 cuốn, cùng với 92 nhận xét, đánh giá từ độc giả. ☑ ĐỌC THỬ 2. Review Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản pdf Sách – Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản ebook pdf review dowload tác giả Dương Minh Tuấn, Danh Mục Sách Văn Học Thương hiệu Dương Minh Tuấn Kho hàng 22 . ” Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tái Bản” Quà tặng Tặng kèm 01 Bookmark Tên tác giả Dương Minh Tuấn Thương hiệu Người Trẻ Việt Khổ sách 13× cm Số trang 232 trang Nhà xuất bản Văn Học Giá Thể loại Tản Văn Dự kiến phát hành 05/05/2021 Mã ISBN 9786043232271 Mã Công ty 8935325000492 “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi… “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”. Cách đây 3 năm, khi mới phát hành, đoạn văn trích trong cuốn "Những đứa trẻ không bao giờ lớn" đã trở thành hot trend, được rất nhiều độc giả chia sẻ. Cuốn sách năm ấy cũng trở thành hiện tượng, lọt bảng xếp hạng của rất nhiều trang bán sách. Lần này, Những đứa trẻ không bao giờ lớn trở lại với bạn đọc với diện mạo trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chắc chắn sẽ mang lại một cảm xúc mới cho những ai từng yêu mến cuốn sách và tác giả Dương Minh Tuấn. Xin trích lại một review vô cùng chân thật và đầy đủ của một bạn đọc để mọi người có cái nhìn khác về cuốn sách ý nghĩa này "Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ đầy chiêm nghiệm, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. Lần đầu tiên mình thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… mọi người biết rồi đấy! Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không ít. Có lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề y. Có lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều câu chuyện về bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành trọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, rồi qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe qua. Giữa dòng đời đầy rẫy bất công, nhiều khi mình nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một ngọn cỏ là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình “Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ” Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ… Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen.
những đứa trẻ không bao giờ lớn